Referral Banners

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

KHI SONG TỬ GẶP THIÊN BÌNH

Mọi người luôn nghĩ rằng Song tử là những kẻ không ngừng thay đổi, chán ghét cái cũ và hướng tới cái mới, đó là những kẻ được cho là...nông nổi, bốc đồng nhất. Thế nhưng, tôi có thế nói rằng:" Bạn chưa hiểu nhiều về Song tử đâu, nếu bạn có đang căm ghét hay oán trách 1 Song tử vô tâm nào đó, thì bạn hãy đọc câu chuyện này. Hãy cho mình cơ hội hiểu về một phần che dấu trong con người của Song tử."

Câu chuyện về cuộc đời của Song tử cũng có bắt đầu, diễn biến và kết thúc như tất cả những cuộc đời khác. nó giống như một ngôi nhà với rất nhiều những căn phòng khác nhau ứng với mỗi thời điểm khác nhau của vòng đời. Căn phòng đó chứa đựng thế giới riêng của mỗi người với những kỷ niệm vui, buồn, những ký ức, những cảm xúc khác nhau.

Người ta kể rằng, đâu đó, trên đường đời có một cô bé Song tử ngốc nghếch vẫn từng ngày vẫn gặm nhấm nỗi nhớ về những căn phòng đầy kỷ niệm đó.

Căn phòng 7 tuổi của cô bé thật nhỏ xinh với những bức tường màu hồng. Căn phòng hiện lên hình ảnh một chiếc lưng to rộng. Cõng cô bé trên lưng, bố vừa đi vừa kể những câu chuyện không đầu không cuối mà một đứa bé 7 tuổi không tài nào hiểu được. Nhưng cô bé hiếu động ấy vẫn rất thích thú. Đơn giản vì mỗi lần bố bắt đầu kể chuyện, những tiếng rung rung lại đều đặn phát ra từ tấm lưng rộng của bố. Đối với một cô bé thì đó là thứ âm thanh thú vị và ấm áp nhất trên đời.

Rồi một ngày kia, khi cô bé lớn dần lên, căn phòng 7 tuổi bỗng chốc trở nên chật chội hơn, và chiếc lưng của bố không còn đủ sức nâng cô bé lên như trước nữa. Cô bé quyết định chuyển tới sống ở một căn phòng khác, rộng rãi và mới mẻ hơn.

Cô bé thích thú bước vào căn phòng tuổi 15. Đó là một căn phòng rộng lớn hơn rất nhiều so với căn phòng trước kia. Cô tự trang trí căn phòng của mình với rất nhiều màu sắc rực rỡ. Giờ đây, bên cạnh những tấm hình của gia đình là những tấm hình vui nhộn của bạn bè. Cô bé tự gấp cho mình rất nhiều những ngôi sao lấp lánh để bỏ vào trong chiếc lọ thủy tinh. Mỗi ngôi sao may mắn đó tượng trưng cho một điều ước về tương lai mà cô bé mong có được. Cô cũng không quên dành một khoảng thời gian nhất định trong ngày để viết nhật ký. Nhật ký có màu xanh ngọc. Đó là cuốn nhật ký cô bé viết tặng một cậu bạn cùng lớp trong một thời gian khá dài. Nhật ký viết:"...dù mai sau có thế nào...chúng mình sẽ mãi là bạn thân nhé...". Và rồi, những dòng nhật ký...ngày càng ngắn lại... Cuối cùng, cô bé gấp cuốn nhật ký lại và cất giữ nó ở một góc sâu nhất trong căn phòng....Cô bé chuyển tới sống trong căn phòng tiếp theo- căn phòng tuổi 18...

Mở cửa căn phòng tuổi 18, cô bé ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là hình ảnh nhốn nháo của một lớp học trong giờ nghỉ giải lao. Len mình trong khung cảnh hỗn độn, cô cố tìm được một chỗ ngồi thật yên tĩnh để quan sát. Và, trong đám đông đó, Song tử đã bắt gặp một nụ cười của một... Thiên Bình.

Đó là nụ cười hiền nhất mà Song tử từng thấy- nụ cười đẹp nhất trên đời. Và lần đầu tiên, Song tử trở nên bối rối một cách ngây ngô. Cái  giây phút ấy, trái tim Song tử tưởng chừng như ngừng đập. Tất cả mọi vật xung quanh  nhòa đi cùng tiếng cười trong trẻo của Thiên Bình. Song tử bất chợt nhận ra rằng:" Thiên Bình chính là món quà quý giá nhất mà cuộc sống đã mang đến cho mình". Song tử ôm ấp và lưu giữ điều quan trọng ấy trong tận trái tim. Thiên Bình chính là "người bạn nhìn từ phía sau" của Song tử. Bởi khi thật lòng yêu thương ai đó, Song tử trở nên nhút nhát, sợ bị tổn thương và tất cả những gì cô có thể làm là nhìn ngắm người bạn ấy từ phía sau.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Song tử đã không còn ở tuổi 18 nữa. Đã đến lúc Song tử phải rời đến ở trong một căn phòng mới. Đôi chân hiếu động muốn bước đi, cái đầu tò mò thúc giục Song tử khám phá cái mới. Nhưng, trái tim của Song tử lại quá ngốc, không chịu rời đi. Bởi trong căn phòng này đã chứa đựng quá nhiều hình ảnh của một Thiên Bình.... Thế là, Song tử quyết định khóa chặt cửa và tự nhốt mình trong căn phòng ấy rất lâu, rất lâu....

Người ta hỏi Song tử rằng:"Vì sao không chịu lớn lên?", "Vì sao không đi xe máy?" và "Vì sao thích cô đơn đến thế?"
Vì sao ư?
Đơn giản !
Vì tận trái tim Song tử luôn tin rằng một ngày nào đó, rất gần thôi, Song tử sẽ tìm thấy Thiên Bình, tìm thấy "người bạn nhìn từ phía sau" ấy. Và khi đó, Song tử ngây ngô muốn Thiên Bình sẽ nhận ra mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì, xe máy đi nhanh lắm. Song tử muốn đi xe buýt hơn...Xe buýt đi thật chậm... Có lẽ sẽ đủ chậm để Song tử có thể tìm thấy một ai đó trong dòng người hối hả ngoài kia.
Và cuối cùng.
Song tử  thích cô đơn...Vì khi cô đơn nghĩa là Song tử đang nhớ một người....".

Hi vọng các bạn sẽ thick câu chuyện nhỏ này :D
[BH]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét