Referral Banners

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

KHI SONG TỬ GẶP THIÊN BÌNH (TẬP 2)

Có người nói rằng Song Tử vượt qua nỗi đau nhanh thật là nhanh, chớp mắt có thế quên người cũ đế tới với một người khác mới mẻ và cuốn hút hơn. Nhưng cô bé Song tử trong câu chuyện của tôi lại quá ngốc nghêch và si tình.

Đã 6 năm trôi qua, kể từ lần đầu tiên gặp Thiên Bình và...để mất Thiên Bình, Song tử tin rằng, ở một nơi nào đó trên trái đất này, Thiên Bình vẫn đứng đó, chờ đợi cô ở cuối con đường. Và như thế, Song tử vẫn không ngừng chờ đợi và tìm kiếm.

Song tử nén mình trong những chuyến xe buýt chật chội cuối ngày. Rồi như một thói quen, mỗi khi ngồi nhìn ra ngoài ô cửa kính xe, cô lại bắt đầu tìm kiếm. Một hi vọng mong manh nào đó thúc đẩy Song tử. Biết đâu, biết đâu đó bên ngoài kia, trong ánh đèn xe nhấp nhoáng của cái thành phố đông đúc này, Song tử sẽ gặp lại nụ cười tỏa nắng ấy.

Buổi sáng hàng ngày của Song tử bắt đầu với việc mở FB, không phải để nghe nghóng tin tức của bạn bè, cũng chẳng phải để viết nên những dòng suy nghĩ luôn chất chứa trong lòng. Song tử ngốc nghêch ấy! từng ngày, từng ngày lại gửi đi 200 lời mời kết bạn tới với tất cả mọi người, chỉ với một hi vọng đó là :" một ngày nào đó sẽ tìm thấy Thiên Bình, sẽ lại được ngắm nhìn cuộc sống của cậu ấy từ 1 góc xa nào đó".

Và cuối cùng, sau tất cả những nỗ lực tưởng chừng như điên rồ ấy, Song tử cũng đã tìm thấy Thiên Bình. Vẫn nụ cười tỏa nắng ấy, vẫn cái dáng người thân quen ấy, nhưng trái tim Song tử thì vỡ tan thành ngàn mảnh. Bởi, giờ đây người mang tới nụ cười cho Thiên Bình đã không còn là Song Tử nữa. Bên cạnh Thiên Bình là một người khác, có lẽ hiền lành, dịu dàng và nữ tính hơn Song tử rất nhiều.

Có người từng nói:" Khi ta không nỗ lực tới cùng thì ta không thể biết những gì đang chờ đón ta ở phía cuối con đường". Song tử đã dùng tất cả niềm tin và sự kiên định của mình để can đảm bước đến cuối con đường mình đã chọn. Mặc dù trái tim cô thắt lại nhưng cô không hề hối hận về những việc mình đã làm hay những tình cảm mà cô đã trao đi. Cuối cùng thì cô đã tìm thấy Thiên Bình, mặc dù không bao giờ có được điều mình hằng mơ ước, nhưng Song tử vẫn hạnh phúc bởi cô biết người cô yêu đang hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi Song tử mới lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy, như vậy là quá đủ....Bỗng có một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Song tử, cảm giác bình yên...

Song tử đã trốn trong căn phòng ký ức quá lâu để chờ đợi và tìm kiếm một người. Cô sợ phải mở cánh cửa kia để bước ra ngoài, đối mặt với một thế giới mới, thế giới có thể không giống như những zì cô mong đợi.
Cho đến ngày, bỗng có một bàn tay chìa về phía cô, chờ cô nắm lấy. Không biết từ bao giờ đã có một người mở cửa, bước vào căn phòng ký ức của Song Tử. Bàn tay dịu dàng và ấm áp ấy nắm lấy đôi bàn tay gầy gò, run rẩy của Song tử. Người đó cho Song tử biết rằng:"Sự bình yên mà cô đang cảm thấy, không zì khác, chính là nỗi cô đơn". Vậy là lần đầu tiên, sau một thời gian dài nép mình trong quá khứ, Song tử đã can đảm tiến lên, mở rộng cánh cửa và bước ra khỏi chiếc vỏ ốc của bản thân.

Và bạn biết không??? Người khiến Song tử thay đổi, lại là một Thiên Bình.

Mặc cho những cơn mưa tầm tã, mặc cho cái lạnh cắt da của Hà Nội mùa đông, đi bên cạnh Thiên Bình khiến Song tử ấm áp và bình yên đến lạ. Lần đầu tiên trong đời, Song tử biết rằng:" ăn kem mùa đông, thật tuyệt...". Mùa đông đã không còn lạnh lẽo, đơn giản, vì bên cạnh Song tử đã có một người để dựa vào mỗi khi mệt mỏi.

Chắc Thiên Bình thấy Song tử phiền phức lắm khi lúc nào cũng nhờ vả, lúc nào cũng bám lấy, quấy rầy Thiên Bình bằng những câu chuyện không đâu. Không phải vì Song tử không thể tự giải quyết những việc đó . Song tử đủ thông minh và tự lập để làm mọi thứ mình muốn. Chỉ là...Song tử luôn muốn Thiên Bình hiện diện trong thế giới của mình mà thôi.

Nếu Song tử có thể nói với Thiên Bình một câu thì Song tử sẽ nói rằng :" ước gì tớ có thể bỏ cậu vào trong túi áo".
Vì sao ư????
Vì Song tử muốn mang theo Thiên Bình đến tận cùng trái đất...
Vì hình như Song tử đã thick Thiên Bình mất rồi...

Có một người bạn tốt đã nói với tôi rằng:" Không ai dám chắc ngày mai sẽ ra sao, không ai có thể khẳng định sẽ yêu một người trong suốt cuộc đời. Những thứ tình cảm mà chúng ta có với nhau có thể nông nổi, bồng bột, có thể mong manh và sẽ thay đổi bất cứ lúc nào. Nhưng tất cả những tình cảm đó đều đáng được trân trọng. Vì thế, hãy biết nắm bắt và gìn giữ những gì mình đang có. Đó mới là điều đáng quý nhất..."
Tôi muốn cảm ơn người bạn đó.
Đây là một câu chuyện có thật với những tình cảm chân thành nhất mà tôi muốn dành tặng một người bạn đặc biệt- một người bạn Thiên Bình

Mong rằng những điều tôi viết ở trên sẽ khiến các bạn cảm thấy một chút zì đó...là mình.
 [BH]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét